“Nếu gió hiểu ý hoa Xin đừng để hoa tàn”
[Chân Hoàn – Hậu Cung Chân Hoàn Truyện ]
Coi lại mấy tập trên Netflix, thấy dịch bậy dịch bạ mất cả hứng, phim cũng là phiên bản quốc tế, cắt cụt lủn chả còn giữ lại mấy phần đặc sắc của phim nữa. Cả 1 đoạn tình cảm thâm sâu giữa Thập Thất Gia và Chân Hoàn cũng cắt thành qua loa, lạt lẽo không có điểm nhấn.
Kể cũng ko có gì lạ, mấy loại phim hư cấu như Tam sinh Tam Thế hay Cẩm Tú Vị Ương cũng chẳng qua là hư cấu thôi. Chân Hoàn Truyện tuy là chuyển thể nhưng lại lấy bối cảnh và nhân vật lịch sử thật. Lại dựng lên bao nhiêu là chuyện cung đấu ác độc tàn nhẫn thế này. Để nước ngoài xem kỹ càng quá cũng không hay. Haiz. Thôi bỏ đi bỏ đi.
Doãn Lễ, chàng đâu phải chỉ là vì nàng xông vào Dực Khôn Cung cứu người, cũng đâu chỉ vì nàng mà cởi áo ngâm người trong tuyết lạnh. Doãn Lễ chàng, từ khi nhặt được hình cắt của nàng treo trên cành Hồng mai nay ấy, đã nghe thấu được lòng nàng, “Nghịch phong như giải ý, dung dị mạc thôi tàn”. Chàng quyết ko để nàng bị vùi dập tàn héo. Ngày nàng còn vinh sủng tột cùng, chàng chỉ ngấm ngầm tương trợ, trước mặt nàng cũng chỉ là một Quả Quận Vương an nhàn vô tâm vô phế, tuỳ tiện vô chừng. Nếu ngày ấy chàng không vô tình để rơi túi gấm, nàng cũng vĩnh viễn nhìn không thấy được tình yêu thầm lặng này. Chỉ tiếc nàng gặp người tri kỷ giữa trái ngang. Nàng cũng hiểu, có được lòng chàng cũng không thể đón nhận, chỉ có thể vờ như không hay biết, trả lại chàng túi thơm. Ngày nàng thành phế phi tại Cam Lộ Tự, chàng vì nàng nhập cung thăm Công chúa, vẽ những bức tranh của Lung Nguyệt để có thể đến thăm tặng tranh cho mẫu thân của nó. Đêm đêm trên Lăng Vân Phong, chàng đứng trực trong sương đêm giá lạnh để bảo hộ cho giấc ngủ nàng bình an. Doãn Lễ, chàng lẽ ra có thể đã mãi mãi là Vương gia vô ưu vô lo, sống đời bình thản. Sao lại phải khổ như thế? Yêu người phụ nữ đã có chồng, yêu một người phụ nữ là vợ của anh mình, yêu phi tần của Hoàng Đế, yêu người chàng không nên yêu nhất.
Hoàn Hoàn, năm ấy nàng cầu nguyện, cầu mong có thể gả cho nam tử tài giỏi nhất thế gian. Khi gả cho Hoàng Đế, nàng coi như đã đạt được nguyện ước rồi. Thế nhưng rồi nàng có hạnh phúc không? Thật sự thì nữ tử trên thế gian, nếu mưu cầu hạnh phúc bình yên, chỉ nên cầu nhất có được trái tim của Doãn Lễ, của Ôn Thực Sơ. Nam nhân tài giỏi, thì sự nghiệp luôn làm đầu, đàn bà của họ, dẫu có yêu chiều, cũng chỉ là thứ hai. Hoàn Hoàn, ngày ấy nếu nàng đồng ý với Ôn Thực Sơ, đã không cần sống cuộc đời phong ba đến thế trong cung. Nữ nhi lúc trẻ quả thật ai ai cũng đầy ước mộng. Sống thêm vài năm, già đi vài tuổi rồi mới biết chân tình quý giá, chung tình càng là điều khó kiếm bội phần. Có thể cùng người đàn ông không cần giang sơn, chỉ cần mỹ nhân, rốt cuộc mới là phúc của phụ nữ. Nếu cưới phải Đàn ông bắt phụ nữ ra làm vật hy sinh cho sự nghiệp của mình, chẳng phải là đáng thương lắm hay sao.
Thật ra trong phim, nhân vật mà mình yêu thích nhất, không phải Chân Hoàn, mà là Diệp Y Lan, cũng rất thích vẻ đẹp của nữ dv thủ vai nàng. Kể cũng lạ là sau CHT không thấy nàng nổi tiếng thêm. Đối với Y Lan mình có sự tán thưởng và ngưỡng mộ rất cao. Người con gái quyết liệt, cương mãnh như Y Lan thật sự là nữ nhi hào kiệt. Và cũng chỉ có mình chàng mới xứng để nàng kính phục, yêu quý. Tiếc thay, Cái vẻ ngang tàng hống hách của nàng, lại là đoá hoa hồng đầy gai mà Hậu Cung của Ung Chính đang thiếu, nên mới bị kẻ ngang ngược kia tiện tay hái về, mãi mãi cứt đứt giấc mộng thiếu nữ của nàng. Một Hoàng Đế quyền uy trong mắt người con gái bé nhỏ đó cũng không sánh được với 1 góc vạt áo của chàng. Vì thế mà nàng căm ghét Ung Chính, thà là uống thuốc triệt sản, cũng không muốn mang trong mình con cái của kẻ đã hại nàng bị cầm tù suốt đời. Y Lan từng nói với Chân Hoàn một câu thật lòng rằng, lòng tốt của vương gia đối với nàng là sự ấm áp của cả cuộc đời nàng. Một Hoàng Đế quyền uy trong mắt người con gái bé nhỏ đó cũng không sánh được với 1 góc vạt áo của chàng. Nhưng Y Lan chỉ thực sự hận Ung Chính, khi biết ra chính Hoàng Đế là kẻ chia cắt Vương Gia và Chân Hoàn. Sau nhìn ra được sự thật, Y Lan đã góp sức rất lớn giúp Chân Hoàn báo thù cho chàng. Nếu không có Y Lan quyết đoán hạ thủ, Chân Hoàn chắc chắn đã không tiễn Ung Chính đi nhanh được vậy. Quân tử báo thù so với nữ tử, quả thật không sánh được. Y Lan sống chết một đời vì chàng mà trung trinh, dù không được tình cảm của chàng đáp lại cũng không oán, không hận. Thật là một trái tim tinh khiết không vẩn đục ghen ghét thường tình của nữ nhi. So với nhiều nam nhân, nàng còn cao thượng, quân tử hơn rất nhiều.
Nhưng sống ở đời, không quyền không thế, không tiền không chức vụ, bị người ta chà đạp cũng thật là điều đau khổ. Nhưng bảo chà đạp lên người khác, lấy máu người khác sưởi ấm cho mình như An Lăng Dung, mình cũng thật sự ko có gan mà làm. Thôi thì chỉ mong sống như Y Lan và Hải Lan, khôn ngoan vừa đủ, nhẫn tâm vừa đủ để bảo vệ những người mình yêu thương.